Truyện Ngắn Cờ Mù
August 28, 2018
Năm lớp sáu, hai thằng được xếp ngồi cạnh nhau. Cả hai trông đều lầm lì ít nói nên chẳng thằng nào thèm bắt chuyện. Mãi tới một hôm thằng này thấy thằng kia ôm mấy cuốn truyện tranh tới lớp, say sưa đọc, bèn hỏi:
– Đọc gì thế?
– Truyện.
– Truyện gì?
– Truyện tranh.
Thằng này nóng mặt quay đi thì thằng kia đẩy sang cho một quyển,bảo, thích thì đọc thử. Đó là cuốn truyện tranh đầu tiên thằng này đọc trong đời. Một cuốn truyện về cờ vây.
Ở cái thị trấn nhỏ này chỉ có độc một hàng thuê truyện. Số lượng thì ít, lại phải chờ rất lâu. Một bộ truyện mà thiếu đi vài cuốn là bình thường. Sau bữa đó, hai thằng tự động chung tiền thuê và thay phiên nhau đi lấy – trả truyện. Đọc được chừng chục cuốn thì thằng kia lôi về một quyển luật cờ vây căn bản, vỗ ngực khoe công sức cả buổi lục tung cái thư viện tỉnh lên. Quyển sách mỏng tang, cũ mèm, đượm mùi thời gian và thiếu hơi người đụng tới. Hai thằng tranh nhau đọc, rồi tích góp giấy nháp kẻ ô để chơi những ván 9×9 đầu tiên với bút chì. Chơi xong lại tẩy đi, cho tới khi tờ giấy nhàu nát không còn dùng được nữa.
Sau cùng, đến giấy cũng chẳng đủ để chơi, thằng này mới nghĩ ra sáng kiến chơi cờ mù*. Hai thằng không dùng giấy nữa, mỗi thằng lần lượt đọc tọa độ giao điểm trên bàn cờ. Như thế, vừa không lo tốn giấy, lại có thể chơi với nhau bất cứ lúc nào. Ban đầu, việc nhớ hết những nước cờ của hai bên dường như là quá sức. Cả hai thường xuyên tranh cãi xem chỗ đấy là ai đi, hình cờ như thế nào.. Cãi tới khi mệt lả, rồi lại cười xòa bày ra chơi một ván khác. Chơi nhiều đến mức đã nắm rõ nước đi của nhau, nhắm mắt là có thể hình dung ra ngay ván cờ thực. Một thằng chỉ thiên về lấy đất, còn một thằng luôn thích đẩy ra giao tranh.
Năm cuối cấp ba, hai thằng bàn nhau lên thành phố thi đại học. Một thằng chọn khoa Toán đại học Sư Phạm, thằng kia nộp đơn vào Kinh Tế chuyên ngành Quản trị kinh doanh. Ngày nhận giấy báo trúng tuyển, có hai thằng sung sướng hò hét, vì được đi học thì ít mà được chơi cờ thì nhiều. Thằng này khoác vai bạn nói, rồi bọn mình sẽ tới hội quán thành phố, sẽ tha hồ mà chơi cờ. Thằng kia nói thêm, sẽ đánh bại cả hội cờ, sẽ trở thành kì thủ số 1 Việt Nam. Bọn mình sẽ là người mạnh nhất. Mạnh nhất.
Tuy đã tưởng tượng từ trước nhưng khi thực sự đặt chân tới hội cờ, cả hai vẫn không khỏi ngạc nhiên. Phòng ốc rộng rãi, từng dãy bàn kê thẳng tắp, những hội viên ngồi đối diện nhau chơi cờ hết sức tập trung. Chẳng ai bảo ai, cái ý định đánh bại hội cờ thành phố bay đâu sạch bách, chỉ còn lại niềm háo hức của hai kẻ mê cờ vây cuối cùng cũng thực sự được chạm vào quân cờ. Những năm tháng buộc phải chơi cờ mù đã vô hình tạo cho hai thằng khả năng tưởng tượng hình cờ rất tốt. Thắng 5/7 ván. Hết ngày, ông thầy già người Nhật từ tốn hỏi chúng có muốn học thêm cờ vây không.
Thời gian đầu, tối ba – năm – bảy là dành cho việc học cờ, cuối tuần thì hai thằng cắm trại luôn trên hội quán. Cũng có khi đi đánh giải rồi được giải thưởng này nọ. Khoản tiền có được một phần để đi nhậu, phần còn lại dùng để mua bàn cờ, quân cờ và đặt mua sách cờ. Tâm huyết như vậy, tới cuối năm ba, thằng kia cũng bỏ ngang. Việc học hành, thực tập, thi cử, làm thêm, hẹn hò với bạn gái.. đã choán hết tòan bộ quỹ thời gian trong ngày. Nó vỗ vai thằng bạn, nói, thông cảm cho tao, lúc nào rảnh anh em lên KGS chơi vài ván. Sau này công việc các thứ ổn định tao lại chơi cờ. Cờ vây thì nó vẫn ở đó, chứ có mất đi được đâu.
Quả thật, cờ vây vẫn ở đó, chỉ có người là đi mất. Tốt nghiệp đại học, công việc thực tập trước đó đem đến cho thằng kia một công việc chính thức. Từ vị trí nhân viên lên tới trưởng nhóm, rồi trưởng phòng. Lần lượt như vậy cho tới khi gã trai ngày nào trở thành giám đốc của một công ty danh tiếng. Nick KGS của vị giám đốc đã bị xóa tự động từ nhiều năm trước, hội cờ đương nhiên không thể ghé đến và đáp lại lời hẹn từ thằng bạn thân luôn là những câu xin lỗi, thông cảm cho tao. Thằng này ra trường thì trở thành một thầy giáo dạy toán cấp ba. Ngày hai buổi đến truờng, tối bận mải với soạn bài, chấm điểm. Thi thỏang cuối tuần tới hội quán vẫn nghe người ta nhắc đến một cái tên.
Ra khỏi hội cờ, thằng này bấm máy gọi bạn. Đầu dây bên kia là hộp thoại tự động, đúng là giọng bạn mình nhưng sao nghe lạ lùng thế. Thằng này cúp máy, phóng xe thẳng tới công ty bạn. Cô thư ký nói giám đốc đang bận họp và hỏi anh có muốn nhắn gì không. Thằng này mỉm cười, đưa cho cô gái một tờ giấy nhỏ rồi ra về.
Tan họp, vị giám đốc mệt mỏi trở về phòng làm việc. Trên bàn ngổn ngang những giấy tờ cần ký, những kế hoạch cần phê duyệt, hòm thư điện tử và điện thoại đầy ắp tin nhắn. Anh nới lỏng nút thắt cà vạt, cởi bỏ áo vest, xắn cao tay áo sơmi, nghĩ, chắc phải tới nửa đêm mới xong. Giữa đám giấy tờ thuần nhất công việc rơi ra một mảnh giấy kẻ ô li gập bốn. Vị giám đốc toan vứt vào thùng rác nhưng nghĩ gì đó lại mở ra xem. Nét chữ thẳng đen giản dị, trên đó viết đơn thuần hai con số. Anh đứng dậy đi lại phía cửa sổ. Gió lùa qua ô kính mang theo mùi giấy cũ, sực vào tới nhức lòng.
Nước khai cuộc sau nhiều năm không hề thay đổi.
3-3
Tác giả : Nhược Lạc @ Thư Viện Cờ Vây
*Cờ mù: Cách chơi tưởng tượng hình cờ trong đầu, không dùng cờ thật.